Kỷ niệm buồn về một bộ hồ sơ

Kỷ niệm buồn về một bộ hồ sơ
Cách đây đúng mười năm, khi tôi mới chập chững bước vào nghề “gõ đầu trẻ”, tôi đã có một trải nghiệm mà đến giờ vẫn còn in sâu trong tâm trí. Hồi đó, tôi thường đi dạy ở Đại học Kiểm sát tại Dương Nội, một nơi khá xa nên mỗi lần đi tôi đều phải xuất phát từ rất sớm.
Một buổi sáng nọ, khi đang đi trên đường Tố Hữu, chiếc xe của tôi bất ngờ bị hỏng. Tôi đành phải gửi xe vào một chung cư gần đó rồi vội vàng bắt xe ôm để kịp giờ lên lớp. Khi tôi còn đang loay hoay đứng bên lề đường, một cậu xe ôm trẻ, có vẻ nhanh nhẹn và hoạt bát, tiến lại gần. Cậu ta hỏi một câu vu vơ: “Anh có đi xe ôm không?”. Tôi gật đầu, không nghĩ rằng câu hỏi bâng quơ đó lại dẫn đến một câu chuyện dài.
Trên đường đi, cậu ấy rất vui vẻ, hào hứng trò chuyện với tôi. Khi biết tôi là giảng viên dạy luật, cậu ấy tỏ ra rất quan tâm. Cậu kể rằng hôm trước có chở một bà cụ từ Long An ra Hà Nội để khiếu nại về vấn đề đền bù đất đai. Cụ đã lớn tuổi, đi lại nhiều lần mà vẫn chưa giải quyết được gì. Ở Hà Nội, cụ không quen biết ai, hoàn toàn bơ vơ giữa thủ đô . Cụ thuê cậu xe ôm chở đi nhiều nơi, thậm chí còn đưa cho cậu một bộ hồ sơ photo với hy vọng nếu gặp ai biết về luật, cậu có thể giúp cụ hỏi han hoặc chỉ dẫn.
Cậu xe ôm kể lại câu chuyện với vẻ thương cảm. Cậu nói: “Em thấy bác ấy khổ quá, mà em thì không biết gì về luật cả. Anh là thầy giáo dạy luật, anh có thể giúp được không?”. Tôi nhìn cậu ấy, trong lòng có chút suy tư. Tôi không chuyên về luật đất đai, nhưng thấy sự chân thành trong ánh mắt cậu, tôi gật đầu: “Thôi cứ đưa anh xem, nếu có thể giúp gì, anh sẽ cố gắng.” Cậu ấy tỏ ra rất vui, nhanh nhảu mở cốp xe, lấy bộ hồ sơ ra và đưa cho tôi.
Tôi cầm bộ hồ sơ, lật giở qua một vài trang. Đó là những giấy tờ liên quan đến quyền sử dụng đất, những biên bản đền bù, những văn bản mà có lẽ bà cụ đã cất công mang theo trong những chuyến đi đầy hy vọng nhưng cũng đầy thất vọng. Tôi cho cậu xe ôm số điện thoại, dặn: “Cậu cứ nhắn cho anh mấy hôm nữa, để anh xem có thể hỗ trợ gì không.” Cậu gật đầu đồng ý, rồi rời đi.
Hôm đó, tôi vội vàng vào lớp, bộ hồ sơ vẫn nằm trong cặp. Cậu ấy nhắn cho tôi một lần nhưng tôi không kịp hồi đáp. Sau đó, một số chuyện buồn của năm 2015 kéo tôi đi, tôi chưa kịp lưu số điện thoại của bạn ấy mà tin nhắn thì chỉ giữ được một thời gian. Những ngày sau đó, tôi chờ tin nhắn tiếp theo, nhưng không thấy cậu ấy liên lạc lại nữa.
Bộ hồ sơ đó, tôi vẫn giữ đến tận bây giờ. Dù đã nhiều lần dọn phòng, tôi vẫn không nỡ vứt nó đi. Nó không chỉ là một xấp giấy tờ, mà còn là một kỷ niệm buồn. Tôi không biết bà cụ sau đó ra sao, liệu cụ có tiếp tục hành trình gian nan của mình hay không, liệu cậu xe ôm có còn nhớ đến câu chuyện ngày hôm đó không. Nhưng với tôi, đó là một bài học, một lời nhắc nhở rằng đôi khi, chúng ta có cơ hội giúp đỡ ai đó, nhưng chỉ vì một chút chậm trễ, một sự cố nhỏ, mà cơ hội ấy vuột mất.
Đến giờ, mỗi lần nhìn thấy bộ hồ sơ ấy, tôi vẫn tự hỏi: “Giá như ngày đó mình kịp nhắn lại một tin…”